Vô Hạn Tương Lai

Chương 2: Vệ sĩ cùng cường giả! (nhất)




- Vệ sĩ? Ngươi muốn làm vệ sĩ của Kỳ Kỳ? Ha ha ha...

Tại tòa nhà của tập đoàn La Thị, Lăng Tân thông báo tên mình, thuận lợi đi tới phòng làm việc của chủ tịch, ngoài trừ mấy cậu của La Kỳ Kỳ, còn có mấy người vệ sĩ đứng phía sau hắn, nhìn qua nơi này giống như phòng của lão đại xã hội đen... Đương nhiên, bọn họ kế thừa đại bộ phận tài sản của La Phú Nhân, thì cũng là lão đại phía sau của xã hội đen ở Thượng Hải rồi. Lăng Tân cũng không xấu hổ đối với một tràng cười này, hắn gật đầu trực tiếp thừa nhận nói:

- Đúng vậy, ta muốn làm vệ sĩ riêng của La Kỳ Kỳ, bởi vì từng là bằng hữu của Trần Hạo Thao, kẻ giết La Phú Nhân, ta biết hắn nhất định sẽ giết La Kỳ Kỳ diệt khẩu, nói cách khác, tình huống hiện tại của La Kỳ Kỳ rất nguy hiểm, ta phải có trách nhiệm bảo vệ tốt cô bé, ta muốn ngăn cản bằng hữu của ta.

- Giết như thế nào? Giết bằng ý nghĩ sao? Ha ha ha...

Nam tử này cười ha ha nói. Người đàn ông này không phải là người đàn ông họ Lâm hôm qua gác đêm, tuy rằng đều họ Lâm, nhưng cũng không có tận mắt chứng kiến những chuyện hôm qua phát sinh, mặc dù theo tin tức từ cảnh sát thì cũng biết đại khái, nhưng hắn vẫn không cho rằng Trần Hạo Thao có năng lực giết chết La Kỳ Kỳ dưới sự bảo vệ đông đảo thế này, vì thế hắn không ngại gì cười ha hả, theo suy nghĩ của hắn, người thanh niên trước mặt chẳng qua là chỉ muốn lừa một khoản tiền mà thôi, chuyện như vậy tập đoàn La Thị đã gặp nhiều rồi. Lăng Tân lắc đầu nói:

- Ta không biết bằng hữu ta thuộc tổ chức nào hoặc có năng lực gì, nhưng ngày hôm qua hắn đuổi giết La Kỳ Kỳ thì có bốn chiếc xe cảnh sát bị va chạm, đều do một chiếc xe vọt tới đâm vào xe cảnh sát, vì vậy đã chết ba người cảnh sát... Chuyện này ngươi có thể điều tra xem ta có nói lung tung hay không?

Người đàn ông này cũng không phải kẻ ngu ngốc, nghe thấy vậy sắc mặt hắn nhất thời trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Lăng Tân một lúc lâu, rồi rút điện thoại di động ra hỏi vài câu, sau khi tắt điện thoại thì lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lăng Tân, trong khoảng thời gian này hai bên đều im lặng không nói gì cả, sau mấy phút đồng hồ có một cuộc điện thoại gọi đến, người đàn ông này tiếp tục yên lặng nghe điện thoại.

- Được rồi, ta thừa nhận ngươi nói đúng sự thật, nhưng điều này có thể chứng minh cái gì? Cũng có thể do ngoài ý muốn, hoặc là do vội vã bắt phạm nhân... Ngươi biết điều gì sao?

Người đàn ông này nhìn chằm chằm vào Lăng Tân hỏi.

- Ta không biết gì cả, cũng không hiểu vì sao hắn làm được tất cả những chuyện này, không biết hắn có phải là người của tổ chức nào hay không... nhưng ta biết La Phú Nhân thực sự không tầm thường, ta nghĩ các ngươi cũng có thể hiểu rõ, kẻ địch của La Phú Nhân có thể là bình thường sao? Nếu không, ta cũng sẽ không mạo hiểm tính mạng đến bảo vệ cho Kỳ Kỳ, ta có duyên với cô bé.

Lăng Tân gật đầu nói.

- Có duyên? Ta làm sao biết được ngươi có cùng một phe với hắn hay không? Mà cho muốn bảo vệ Kỳ Kỳ thì ngươi có năng lực gì để bảo vệ cơ chứ?

Người đàn ông này cười lạnh, đồng thời châm một điếu xì gà, ánh mắt coi thường nhìn về phía Lăng Tân. Lăng Tân bỗng nhiên nở nụ cười, hắn nói:

- Cái khác có thể ta không làm được, nhưng năng lực đánh nhau cũng có chút nắm chắc, không bằng như vậy đi, ngươi cho vệ sĩ của mình đánh với ta một trận? Xem xem ta có năng lực bảo vệ Kỳ Kỳ hay không?

Người đàn ông này không cười nữa, hắn nhìn về phía mấy người vệ sĩ, trong đó có một người vệ sĩ lên tiếng nói:

- Lâm tiên sinh, ta không cảm thấy hắn có năng lực đánh ngã bất cứ người nào trong số chúng ta, tuy rằng đánh giá thực lực một người từ bên ngoài không quá chuẩn xác, nhưng bất kể là tu luyện võ thuật, hay thành thạo kĩ năng chiến đấu, đều khiến cho dáng người có một hình thái nhất định, nói thật... Hắn chỉ là người thường mà thôi.

Lăng Tân trực tiếp cắt ngang nói:

- Vậy tại sao không lại đây thử xem thế nào? Nếu như ta là người thường, mấy người có thể rất dễ dàng đánh ngã ta? Chúng ta hãy thử một chút xem sao...

Người đàn ông họ Lâm gật đầu nói:

- Cũng được, thử một chút đi, cho hắn biết hoàn toàn không có hi vọng gì... Không làm chết người là được, thuốc men đã có ta lo.

Mấy tên vệ sĩ không biết làm thế nào, chỉ đành thở dài, nhưng mà dù sao vẫn phải nghe theo khách hàng, cho nên một tên vệ sĩ bước lại gần trước mặt Lăng Tân nói:

- Đến đây đi, ta cho ngươi tấn công trước, lát nữa bị thương thì đừng trách...

Lăng Tân bỗng nhiên lao nhanh về phía tên vệ sĩ từ trên ghế salon, nhẹ nhàng vỗ một phát nhẹ vào ngực của hắn, sau đó lùi lại mấy bước rồi nói:

- Được, đã xong, bắt đầu đi, ta cũng có lời muốn nói như vậy, lát nữa bị thương thì đừng trách...
Săc mặt mấy tên vệ sĩ đại biến, bọn họ cũng không phải là người thường giống nam tử họ Lâm, bọn họ chính là vệ sĩ quốc tế, mặc dù phần lớn nghiệp vụ tập trung ở châu Á, nhưng kiến thức đều vượt qua người thường rất nhiều, đặc biệt là về phương diện chiến đấu, cho dù là súng ống hay cận chiến bọn họ đều biết, giống như vừa nãy, Lăng Tân đang ngồi im lặng đột nhiên bạo phát phát ra tốc độ này, cơ hồ đã vượt qua cực hạn của bọn họ, lúc trước còn cho rằng Lăng Tân chỉ là một người bình thường, không ngờ lại có thực lực chiến đấu kinh người như vậy, đúng là nhìn lầm rồi...

Tên vệ sĩ đang đối mặt với Lăng Tân liền trở nên nghiêm túc, hắn vừa mới bước về phía trước nửa bước mà thôi, Lăng Tân bỗng nhiên trực tiếp lao tới, khi tay Lăng Tân đánh về phía động mạch cổ hắn liền nghiêng người né tránh, do mới tránh né nên hai tay hắn không kịp nâng lên che chắn, Lăng Tân vỗ tiếp một cái vào bụng làm tên vệ sĩ này nằm lăn ra đất ngay lập tức, la hét lớn tiếng, ngay cả nam tử họ Lâm cũng nghe thấy, tên vệ sĩ này chưa bị ngất, nhưng bắt đầu không ngừng nôn mửa, xem ra rất đau đớn.

- Một người đánh với ta thật sự là không đủ, như vậy đi, cả ba người cùng lên một lượt.

Lăng Tân bỗng nhiên vẫy tay với ba người kia, hắn nói chuyện không e dè gì cả, kì thực trong lòng hắn đang rất bình tĩnh, nội lực trong cơ thể bắt đầu vận hành. Người đàn ông họ Lâm cũng nhận thấy tình huống trước mắt, mấy người vệ sĩ này là do mình chọn lựa, nên hắn cũng biết bọn họ không phải chỉ có hư danh, đúng là vệ sĩ hạng nhất ngang hàng với lính đánh thuê, nhưng trước mặt người thanh niên này đấu không lại một chiêu, thực lực so sánh như vậy thật kinh người, thế nên cho dù Lăng Tân lên tiếng cũng không làm hắn giật mình.

- Không cần so tài với bọn họ nữa, bọn họ là vệ sĩ của ta, nếu tất cả bị ngươi đánh gục, vậy còn ai để bảo vệ ta đây? Khi đó ngươi muốn giết ta nhiều nhất chỉ mất hai giây, ta không thể mạo hiểm như vậy.

Người đàn ông họ Lâm kia cuối cùng vẫn chưa phải là người ngu ngốc, ít nhất so với người em ở bệnh viện ngày hôm qua thì hắn mạnh mẽ hơn rất nhiều, hắn cúi đầu trầm tư suy nghĩ một lát, sau đó mới mở miệng nói tiếp.

- Gọi La Cách Tư tới đây, thuê hắn cũng không phải để hắn lúc nào cũng nhàn rỗi như vậy. Nói cho hắn biết, có đánh nhau.

Nam tử họ Lâm nói với người vệ sĩ bên cạnh, người vệ sĩ kia gật đầu, trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc, nam tử họ Lâm nhìn về phía Lăng Tân rồi nói:

- Thật kì lạ, lực lượng cùng tốc độ... Ngươi có phải là người tu luyện võ thuật hay không? Ta cũng đã thấy qua hắc đạo có một vài võ giả như vậy, nhưng tốc độ của ngươi hình như nhanh hơn một ít.

Lăng Tân chỉ cười không trả lời, nhàn nhã ngồi xuống ghế salon, thấy vậy, nam tử họ Lâm kia cũng không hề tức giận, đưa một điếu xì gà cho hắn rồi nói:

- Ta rất tán thưởng nhân tài, cho dù là hạng người gì cũng được, người xưa có nói có mạnh thường quân nuôi muôn vàn người, ta cũng muốn có khí độ như vậy... Chắc ngươi cũng biết, La Phú Nhân đúng là một truyền kì, trong mấy năm ngắn ngủi đã tạo nên một vùng đất riêng cho mình, tự thân chống đối lại chính phủ, giành được chiến thắng cuối cùng, nói thật, ta làm thủ hạ dưới tay La Phú Nhân cũng không phải là chuyện gì khó chịu... Nhưng hắn đã chết, hiện tại tập đoàn La Thị do ta và anh em mình quản lý, thế cho nên cũng không cần phải nhớ lại người chết làm gì, La Phú Nhân đã chết, là người thua cuộc, tuy ta không thể so sánh với La Phú Nhân về khí độ hay sự tài giỏi, nhưng giữ lấy những thứ đang có cũng không có vấn đề gì... Thế nào? Gia nhập tập đoàn La thị đi, ta đối đãi với nhân tài rất thoải mái.

Lăng Tân khẽ cười một cái, trong lòng hắn cũng nhận thức được về người đối diện, tuy hắn không phải là bố già mafia gì đó, nhưng bảo vệ cho một cơ nghiệp cũng không có vấn đề gì... Dù hắn không có lực lượng bên ngoài, giữ đến năm bảy mươi tuổi cũng không sao.

- Không, ta không hứng thú với việc gia nhập tập đoàn La Thị, mục đích duy nhất của ta là ngăn chặn bằng hữu, nhân tiện bảo vệ cho Kỳ Kỳ, trong khoảng thời gian này, coi như ta là người của tập đoàn La Thị cũng được.

Lăng Tân khẽ cười nói. Nam tử họ Lâm khoát tay rồi nói:

- Vấn đề này nói sau cũng được, nếu như ngươi có thể đánh thắng La Cách Tư, như vậy ngươi sẽ là vệ sĩ của Kỳ Kỳ, đồng thời, cũng nhờ ngươi tiện thể bảo vệ cho ta và mấy cậu của Kỳ Kỳ, dù sao chúng ta cũng xem như người thân duy nhất của cô bé.

Trong lòng Lăng Tân cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn khẽ gật đầu, lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, một người đàn ông to lớn, đầy mùi rượu cùng mùi của nữ nhân đĩnh đạc bước vào, vừa đi vào hắn liền ngã lên ghế salon rồi nói:

- Lâm tiên sinh, có chuyện gì phiền toái mà phải cần đến ta? Mấy người kia không bảo vệ tốt cho ngươi sao?

Nam tử họ Lâm mỉm cười rồi nói:

- Cũng không phải là chuyện gì phiền phức lắm, ngươi đánh một trận với người thanh niên này đi, ta muốn xác nhận thực lực của hắn.

La Cách Tư quay đầu lại nhìn Lăng Tân, lại nhìn quanh trong phòng làm việc, cười hắc hắc rồi nói:

- Võ giả Đông phương sao? Rèn luyện thân thể đến mức không kém hơn mở cơ nhân tỏa, phương thức rèn luyện như vậy cũng rất tốt... Được rồi, lần trước ta cùng một võ giả đánh nhau một lúc lâu, cuối cùng vẫn bị thua, gãy cả xương mũi, lần này do ngươi nhận lại đi...

- Cơ nhân tỏa? Là cái gì?

Lăng Tân chợt giật mình, hắn liền có chút chú ý với người đàn ông trước mặt, mấy chữ cơ nhân tỏa kia hắn chưa từng nghe nói qua, có vẻ là võ thuật gì đó, hay là kết quả của công nghệ cao, chẳng lẽ dùng thuốc tăng cường thể chất? Hơn nữa, từ lúc hắn có được nội lực liền luôn muốn tìm hiểu sự thật về võ giả, thật sự có võ giả tồn tại sao, không biết có ai có nội lực hay không, nhưng người này cùng võ giả kia chiến đấu lâu như vậy, cuối cùng bị gãy xương mũi, thực lực hẳn sẽ không thấp. Vậy thì lấy hắn làm người để so sánh với thực lực của võ giả đi!

- Như vậy... tới đi...!